Tìm kiếm Blog này
Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013
ĐỪNG LÀ KẺ VÔ ƠN
ĐỪNG LÀ KẺ VÔ ƠN
Nói đến lòng biết ơn và việc phụ ơn có lẽ không ngòi bút nào viết cho hết. Mỗi thời, con người có cách suy nghĩ và hành xử về lòng biết ơn khác nhau. Nhưng có một điểm chung nhất, dường như người ta thích nhận ơn nhưng rất dễ quên ơn. Biết làm sao được, vì sự biết ơn là một trong những đức tính nhân bản của con người. Giả như con người không còn nhân tính thì lấy gì có lòng biết ơn?
Có nhiều nguyên nhân để dẫn đến những thực trạng đau lòng đó, nhưng trên cả vẫn là tham vọng của con người. Lòng tham nhân loại vô đáy, càng ngày con người càng sống trong thực dụng. Khi nhu cầu vật chất được đặt lên hàng thiết yếu, thì mọi giá trị còn lại bị đẩy lùi, ngay cả Thiên Chúa. Nhân loại có thể làm bất cứ những gì họ muốn, chỉ cần thỏa mãn tham vọng. Cho nên, việc phủi tay, trở mặt người đã làm ơn cho mình vì đụng chạm đến lợi ích cá nhân cũng là chuyện thường tình dễ hiểu.
Con người làm ơn cho nhau, cho nhau ơn nghĩa và cũng nhận lại sự giúp đỡ của nhau là chuyện dễ hiểu vì mọi người đều cần đến nhau. Con người tráo trở, phủi tay trước những nghĩa cử cao đẹp của đồng loại cũng là việc thường thấy. Thế nhưng, việc con người phủi tay trước ân huệ của Thiên Chúa mới là điều cần kíp phải thay đổi.
Ơn nghĩa con người trao cho nhau đó chỉ là sự tương trợ, chia sẻ ân huệ Thiên Chúa trao ban. Thiên Chúa là Đấng toàn năng chính Ngài đã trao ban cho nhân loại sự sống và cả thế giới. Nếu không có Ngài, tất cả đều trở thành hư vô. Sự tồn tại của con người và thế giới đều là hồng ân của Thiên Chúa. Vậy mà có mấy ai biết nhận ra?
Con người cao ngạo, mù quáng chẳng cần biết đến Thiên Chúa là ai, chẳng cần tìm hiểu xem sự tốn tại của vũ trụ chung quanh mình do đâu mà có. Ngược lại, thế giới chỉ biết sống hưởng thụ và tàn phá. Nếu không muốn nói đến thành phần những con người xem thường Thiên Chúa, loại bỏ sự hiện diện của Ngài ra khỏi tâm thức.
Bao giờ cũng vậy, khi ở trong những tình cảnh khó khăn, thử thách, con người biết sống khiêm tốn và tùy thuộc vào Thiên Chúa nhưng một khi đã công thành danh toại, thêm chức thêm quyền, có tiền có bạc… là bắt đầu trở mặt như trở bàn tay, bỏ qua, cào bằng tất cả. Câu chuyện mười người phong hủi được Đức Giêsu chữa lành hôm nay là một trong những thí dụ điển hình về những kẻ vô ơn. Khi còn ở trong tình trạng thảm thiết của bệnh tật, mười người họ đã nài xin bấu víu vào Thiên Chúa thật thảm thiết: “Lạy Thầy Giêsu xin dủ lòng thương chúng tôi.” (Lc 17, 13) Nhưng khi đã được lành lặn, khỏi bệnh thì lại quên béng đi người đã ra tay cứu giúp, làm ơn cho mình, để rồi chỉ có duy nhất một người ngoại biết quay trở lại cảm ơn: “Không phải cả mười người được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không trở lại tôn vinh Thiên Chúa mà chỉ có người ngoại bang này?” (Lc 17,18)
Sự thật phũ phàng thế đấy, kẻ càng nhận được nhiều ơn lại càng dễ phủi ơn. Như vậy việc biết ơn hay vô ơn đều hệ tại ở niềm tin và lòng mến. Chính sự tin nhận vào quyền năng của Thiên Chúa đã giúp người cùi dân ngoại được khỏi bệnh. Người mang danh Ky tô nhưng xem thường ân huệ Thiên Chúa thì cũng trở thành kẻ vô ơn bất hạnh.
Lạy Chúa, ngay từ lúc bắt đầu làm người con đã là kẻ chịu ơn và cả cuộc đời này con cũng chỉ sống để trả mọi ân huệ ấy. Thế nhưng có sống hết đời con cũng không thể nào trả hết mọi ân sủng Thiên Chúa ban tặng cùng với những sự chia sẻ, cảm thông, nâng đỡ của bao người sống xung quanh. Xin giúp con biết sống thế nào, để đừng phải trở thành kẻ vô ơn bất hạnh đáng bị nguyền rủa. Ước gì con luôn ý thức tất cả những gì con đang có đều là ân huệ nhưng không của Chúa, để có phải san sẻ hay mất đi cũng sẽ không làm con đớn đau, buồn bã. Cho dù có trải qua khó khăn gì cũng đừng bao giờ để con sống và hành xử như một kẻ vô ơn!
Nguồn: thanhlinh.net
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét