Có một chàng trai thường xuyên nghe bố mẹ nói một câu với mấy anh chị em mình : “Đợi đến lúc các con làm bố mẹ ,các con sẽ biết’’.
Một hôm bố mẹ bảo chàng trai cùng ra đồng làm việc. Chàng ta sợ mệt,nên đã tìm cách nói dối có việc hẹn gấp để lẻn đi chơi.Trên đường đi, hàng ta gặp một vị cao tăng,và hỏi : “Vì sao bố mẹ cháu thường nói mãi câu này “đợi dến lúc các con làm bố mẹ các con sẽ biết ’’với bọn cháu,chúng cháu bây giờ có khác gì bố mẹ cháu đâu ?’’.
Vị cao tăng nói : “Ta có một chiếc gương thần, nó sẽ trả lời câu hỏi của cháu’’.
Chàng trai đi tới trước tấm gương, trời đột nhiên tối sầm, sấm nổ ầm ầm, xem ra sắp có mưa to.Chàng trai nhìn thấy trong gương hình mình đang cuống quýt không biết xử lý ra sao vì không mang ô. Rồi mây tan gió tạnh, trời đất lại bình thường. Chàng trai thưa với vị cao tăng :Đây chỉ là một chiếc gương bình thường, nó có trả lời cháu được gì đâu !’’.Vị cao tăng hiền lành cười bảo : “Cháu đừng vội thử soi lại xem’’.
Khi chàng trai soi gương lại, anh ta thấy bố mẹ mình ,người vác cầy, người cầm cuốc đang đội mưa to gió lớn, vội vàng chạy từ đồng trở về, vừa gạt nước trên mặt vừa lo lắng hỏi nhau, không biết thằng bé nhà mình có mang theo áo mưa hay không ? Gặp trận mưa này chưa biết chừng bị cảm lạnh mất !
Vị cao tăng lúc bấy giờ mới tha thiết nói với chàng trai : “Các bậc làm cha mẹ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con cái mình, òn cái thường chỉ nghĩ đến mình mà thôi .Đấy là sự khác biệt giữa cha mẹ và con cái
(st)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét