Dấu chân
Dấu chân
Có một người ngủ mơ thấy mình đi trên đường đời, khi vui
mừng thì thấy hai dấu chân, nhưng khi sầu khổ thì anh ta chỉ thấy một
dấu chân.
Anh ta không hiểu và có ý trách Chúa nên anh ta hỏi: “Chúa
ơi! Khi con vui mừng, thành công và phấn khởi thì con thấy có hai dấu
chân trên đường đời, nhưng khi con sầu khổ, cô đơn hoặc thất bại thì con
chỉ thấy một dấu chân. Tại sao vậy? Chúa có thương con không? Có phải
Chúa bỏ mặc con?”.
Chúa ôn tồn: “Con
yêu dấu! Cha không bao giờ bỏ con, Cha vẫn yêu con từ ngàn xưa và trước
sau như một. Khi con vui, con thấy hai dấu chân là con và Cha cùng song
hành. Còn khi con sầu khổ, con chỉ thấy một dấu chân, đó là dấu chân
của Cha. Lúc đó Cha cõng con nên con không thấy hai dấu chân”.
Từ đó, niềm tin nhân lên, anh ta luôn cố gắng. Thật vậy, vì Chúa Giêsu đã xác định: “Không có Thầy thì các con không làm được gì” (Ga 15:5).
Thánh Têrêxa Avila nói: “Tin mình được Chúa thương thì không là kiêu ngạo, nhưng tưởng mình được Chúa thương thì là kiêu ngạo”. Chính thánh Phaolô đã khuyên: “Dù thất vọng cũng đừng bao giờ tuyệt vọng” (x. 2 Cr 4:8). Và thánh Augustinô đã có kinh nghiệm: “Ngài có đó khi ta tưởng mình đơn côi, Ngài nghe ta khi chẳng ai đáp lại, Ngài thương ta khi tất cả hững hờ”.
Thiên
Chúa là thế! Tình yêu Ngài dành cho mọi người rất nhiều, bao la vô tận,
cao vời khôn ví, đến nỗi chết cho những tội nhân – là chúng ta, nhưng
Ngài vẫn im lặng. Đứa con nào yếu thì cha mẹ càng yêu thương. Phàm phu
tục tử còn vậy, huống chi Thiên Chúa. Thánh Phaolô kinh nghiệm: “Ở đâu tội lỗi đã lan tràn, ở đó ân sủng càng chứa chan gấp bội” (Rm 5:20).
TRẦM THIÊN THU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét