Niềm Vui Và Kho Tàng
Theo
một bảng thống kê thì hằng năm tại Hoa Kỳ, có khoảng 60 triệu toa bác
sĩ cho mua thuốc Valium. Valium hiện nay được xem là loại thuốc an thần
công hiệu nhất.
Nói
chung, xem chừng như văn minh càng tiến bộ, con người càng bất an. Niềm
vui đích thực trong tâm hồn dường như đã vỗ cánh bay xa.
Nhưng
an bình và vui tươi là vấn đề sống còn của con người. Ðạt được tất cả,
có tất cả nhưng không có niềm vui trong tâm hồn, thì sống như thế chẳng
khác nào như một thây chết.
Người
Ai Cập thời cổ tin rằng khi chết con người phải trình diện trước thần
Osires để trả lời cho hai câu hỏi: "Ngươi có tìm thấy niềm vui không?
Ngươi có mang lại niềm vui cho người khác không?". Số phận đời đời của
họ tùy thuộc vào cách họ trả lời cho hai câu hỏi ấy.
Số phận đời đời của con người, tương quan của con người với Thiên Chúa tùy thuộc ở niềm vui của họ trong cuộc sống này.
Một
ngày kia, người ta hỏi nhạc sĩ Franz Joseph Haydn tại sao nhạc tôn giáo
của ông lúc nào cũng vui tươi? Nhà nhạc sĩ tài ba của thế kỷ thứ 18 đã
trả lời như sau: "Tôi không thể làm khác hơn được. Tôi viết nhạc theo
những cảm xúc của tôi. Khi tôi nghĩ về Chúa, trái tim tôi tràn ngập niềm
vui đến nỗi các nốt nhạc như nhảy múa trước ngòi bút của tôi". Người
tín hữu Kitô, theo định nghĩa, không thể không là người của niềm vui. Họ
phải vui mừng bởi vì Thiên Chúa chính là gia nghiệp của họ, bởi vì tâm
hồn của họ luôn có Chúa.
Trong
quyển sách có tựa đề "Những sự thuộc về Chúa Thánh Thần", Ðức Gioan
Phaolô II đã viết như sau: "Ðức Kitô đến để mang lại niềm vui: niềm vui
cho con cái, niềm vui cho cha mẹ, niềm vui cho gia đình và bạn hữu, niềm
vui cho công nhân và trí thức, niềm vui cho người bệnh tật, già cả,
niềm vui cho toàn nhân loại. Theo đúng nghĩa, niềm vui là trọng tâm của
sứ điệp Kitô và ý lực của Phúc Âm. Chúng ta hãy là sứ giả của niềm vui".
Nhưng
niềm vui không phải là một kho tàng có sẵn: nó đòi hỏi phải được kiến
tạo. Người ta kiến tạo niềm vui bằng cách làm cho người khác được vui.
Càng chia sẻ, càng trao ban, niềm vui càng lớn mạnh.
Mỗi
ngày chúng ta van xin người khác không biết bao nhiêu lần: xin vui
lòng. Chúng ta xin người "vui lòng", nhưng chúng ta lại không muốn làm
cho lòng mình vui lên. Nếu chúng ta muốn người khác "vui lòng" để ban ân
huệ cho chúng ta, thì có lẽ chúng ta phải làm cho lòng mình vui lên
bằng bộ mặt vui tươi hớn hở của chúng ta, bằng những chia sẻ vui tươi
của chúng ta, bằng những nụ cười vui tươi của chúng ta, bằng những chịu
đựng vui tươi của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét